PEARL

MÙA CŨ




Em trách nắng rơi trên bờ tóc rối
Sợi nhuốm màu loang lỗ vết thời gian.
Em hờn gió thổi đôi má miên man
Phai sắc hồng khắc sâu làn da sạm.

Em dỗi mưa ngấm đôi môi khô rạn
Khép nụ cười khi vừa chạm niềm sầu
Em giận sương phủ kín khoé mắt sâu
Để vị cay thẩm thấu hàng mi mảnh.

Sao không phải vầng trăng tròn vành vạnh
Soi tóc bồng một thuở tuổi thanh xuân
Sao chẳng là cơn gió thổi lưng chừng
Xoa má đào, điểm trang từng mao mạch.

Sao mưa không gột vết son cho sạch
Em thật thà của lứa tuổi ô mai
Hạt sương đêm đậu trên cánh hoa lay
Thì đâu thể mắt hồ thu ngấn lệ.

Mùa đã cũ nắng vẫn vàng như thế
Mưa vẫn bay và mái tóc vẫn bồng
Gió vẫn thổi, gió vẫn nổi cuồng phong
Sương vẫn rơi và mắt mi ướt đẫm.

Mùa đã cũ, em lướt qua chầm chậm
Hoài niệm thành thứ xa xỉ - khó tìm
Ký ức là phù phiếm ngủ im lìm
Đành chấp nhận đã chôn tim mùa cũ.

PEARL



 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2018

Bình luận về Bài thơ "MÙA CŨ"